Đám cưới đặc biệt bên giường bệnh

Với sự hỗ trợ chu đáo của đội ngũ y bác sĩ, điều dưỡng và công tác xã hội, lễ cưới được tổ chức đơn giản nhưng trang trọng và đảm bảo an toàn cho người bệnh. Những dải bóng bay và dòng chữ “Love” nơi đầu giường làm phông nền ấm áp cho giây phút cô dâu trong tà áo dài đỏ cúi đầu bên mẹ. Người mẹ, dù sức khỏe đã yếu, vẫn mở mắt, mỉm cười hạnh phúc và nắm tay con như trao gửi tất cả yêu thương và chúc phúc.
Cô dâu N.T.L xúc động chia sẻ: “Ban đầu gia đình dự định tổ chức đám cưới vào cuối năm. Nhưng khi sức khỏe mẹ yếu dần, gia đình đã chủ động xin hỗ trợ từ bệnh viện để kịp cho mẹ chứng kiến khoảnh khắc mà mẹ vẫn luôn mong mỏi được thấy con gái lập gia đình. Tôi nghĩ nếu để lâu hơn nữa, e là chúng tôi không kịp hoàn thành ước nguyện của mẹ. Đây là một trong những lần hiếm hoi mẹ tôi tỉnh táo và vui vẻ nhất kể từ khi bệnh trở nặng. Mẹ mở mắt, nhìn chúng tôi, mỉm cười dịu dàng và nắm lấy tay tôi – như thể đang trao gửi tất cả tình yêu, niềm tin và những lời dặn dò cho đứa con gái trong ngày thành hôn. Dù không có bàn tiệc linh đình, không lễ rước dâu trang trọng, không đầy đủ nghi thức gia tiên… nhưng với chúng tôi, đó là một đám cưới đẹp nhất, bởi trong những giây phút thiêng liêng ấy, mẹ đã ở bên cạnh chúng tôi. Tấm ảnh chụp hôm ấy, mẹ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn yên lòng – là bức ảnh quý giá nhất trong cuộc đời tôi. Là ký ức đẹp mà tôi sẽ ôm giữ mãi như một phép màu, rằng mẹ đã kịp nhìn thấy hạnh phúc của con, dù chỉ trong tích tắc ngắn ngủi cuối cùng.”

Gia đình người bệnh tin rằng buổi lễ cũng là nguồn động viên tinh thần, tiếp thêm sức mạnh để người mẹ lạc quan hơn trong quá trình điều trị. Chị N.T.L chia sẻ thêm: “Tôi vẫn giữ niềm tin rằng mẹ sẽ vượt qua. Và nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ không do dự, chỉ cần còn có thể nắm tay mẹ, chụp chung một tấm hình, tôi sẽ làm tất cả vì điều đó.”
TS BS. Bùi Thị Hạnh Duyên – Trưởng khoa Hồi sức Tích cực cho biết: “Chúng tôi hiểu rằng với một người mẹ, được chứng kiến con mình lập gia đình là điều thiêng liêng. Nếu khoảnh khắc ấy giúp người bệnh cảm thấy trọn vẹn hơn, đó chính là điều quý giá nhất mà chúng tôi có thể cùng gia đình gìn giữ. Y học không chỉ là thuốc men hay kỹ thuật. Đôi khi, sự thấu hiểu và sẻ chia chính là phương thuốc tinh thần mạnh mẽ nhất. Chúng tôi rất xúc động trước tình cảm yêu thương của gia đình người bệnh. Đó là tình yêu của người chồng với người vợ đang thập tử nhất sinh và sự hiếu thảo của những người con với đấng sinh thành. Họ trao cho chúng tôi về một niềm tin về cuộc sống với tình yêu thật sự luôn hiện hữu”.
